[ Chương 18 ] Thần Không Thể Nào Không Ngồi Dậy

[ Chương 18 ] Thần Không Thể Nào Không Ngồi Dậy

Thần Không Thể Nào Không Ngồi Dậy

Edit + Beta: Thương, Huyền.

 Chương 18: Hàn Sơn

     Sau khi Giải Trăn rời khỏi phòng, mấy ngày liên tiếp cũng không xuất hiện.

     Trần Thù trải qua hai ngày sinh hoạt với trạng thái hoàn toàn không thể tự mình lo liệu được, rốt cuộc vào buổi sáng ngày thứ ba cũng mở được mắt, cùng lúc đó, y cảm thấy bên trong thân thể mình như  có luồng  khí tức nhẹ như bông dâng lên từ vùng dưới rốn, tự chuyển động một vòng ở trong thân thể y,  khi đi qua lòng ngực, dường như có dòng nước dinh dưỡng làm ấm vết thương đang âm ỉ đau nhức, liên tục sinh sôi, triền miên không dứt.

     Trước đây khi sử dụng thân thể này của Lâm Thần Sơ cũng không có cảm giác như vậy, Trần Thù rất vui sướng biết được đây chính là phần thưởng nhiệm vụ mà hệ thống đã cấp cho của y.

    Cùng với khả năng chống lại tấn công vật lý của dao găm gỗ, và khinh công dễ dàng sử dụng không cần tốn nhiều sức lực không khác gì bẩm sinh đã có, giờ đến chuyện võ công tuyệt thế hoang đường cũng đã thật sự xuất hiện, Trần Thù bắt đầu hoài nghi có lẽ trên đời này không có gì mà Trường Minh không làm được.

     Nhưng mà bị Trường Minh bắt ép ở thế giới này làm nhiệm vụ, thật sự khiến cho lòng y nóng như lửa đốt.

     Sau khi Lâm Thần Sơ  tỉnh dậy, Vương ngự y lại đến đây chẩn đoán lần nữa. Ông ta lại cẩn thận bắt mạch cho Trần Thù, khám qua thương thế của Trần Thù, sau đó mới chậm rãi vuốt râu, nói: “Thực sự là cát nhân thiên tướng, lúc trước Lâm công tử bị thương nghiêm trọng như vậy, hôm nay đã có thể tỉnh dậy, đúng là không dễ.”

     Ngày đó, lúc ông được hoàng đế gọi đến, nhìn thấy người trước mắt toàn thân đều là máu nằm ở trên giường, ngay cả y phục trên người hoàng đế cũng nhiễm máu ướt đẫm, cảnh tượng nhìn mà giật mình.

     Trần Thù cũng không trả lời ngay.

     Vương ngự y thấy Lâm Thần Sơ trầm mặc, gương mặt tái nhợt không huyết sắc, còn tưởng rằng y vừa mới tỉnh lại vẫn còn chậm chạp chưa tỉnh táo hẳn, liền cười, trấn an nói: “Lâm công tử bị thương vì hoàng thượng, kiên cường gan dạ, không màng sống chết, khiến cho hoàng thượng ghi tạc trong lòng . Lần này tỉnh lại, long nhan hoàng thượng nhất định là vô cùng vui vẻ, sẽ thưởng thêm rất nhiều. Trong khoảng thời gian này kính xin Lâm công tử dưỡng thương cho thật tốt , không nên cô phụ một phần tâm ý của hoàng thượng.”

     Trước đó Trần Thù một lòng chỉ muốn đi tìm chết, cũng không hề nghĩ tới việc sau này sẽ được ngợi khen, nghe thấy mấy lời nói này cũng chỉ im lặng không lên tiếng, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.”

     Nằm mấy ngày, giọng nói phát ra từ cuống họng khàn khàn khó nghe. Vương ngự y nghe xong, nhanh chóng nở nụ cười: “Việc này không đáng gì, hoàng thượng vẫn luôn quan tâm đến người, lúc trước vì máu của người chảy quá nhiều khó có thể cầm lại, nên hoàng thượng đã lấy ra nhân sâm tuyết Hàn Sơn hiếm thấy giữ lại được một hơi thở của người, mới có thể kéo dài thêm tính mạng. Ngày sau Lâm công tử gặp hoàng thượng, nhất định phải cảm ơn thật tốt.”

     “…” Mặc dù Trần Thù đã nghe Trường Minh đề cập tới chuyện Giải Trăn cứu y, nhưng không ngờ bây giờ nghe vậy bị ngẩn người.

     Vương ngự y nheo mắt lại vuốt nhẹ bộ râu. Ông ở trong cung này đã trải qua hai triều đại hoàng đế, cũng nhìn rõ ràng rất nhiều chuyện, Lâm Thần Sơ trước mặt này đã cứu hoàng đế, nếu như chết chỉ tự trách mạng mình không đủ cứng; còn nếu đã sống sót thù sợ là sau này bên cạnh hoàng đế không thể thiếu một ghế dành cho người này . Mà bây giờ Lâm Thần Sơ đã tỉnh, ông nói nhiều một câu, liền có thể lưu lại ấn tượng tốt với người này.

     Chỉ có điều Lâm Thần Sơ lại có chút không giống với những người khác. Thời điểm lần đầu tiên Vương ngự y gặp Lâm Thần Sơ, chỉ thấy trên mặt y dính máu, sắc mặt trắng đến doạ người, khí sắc rõ ràng là sắp chết, dung mạo lại giống như tờ giấy trắng thuần, trên giấy dính một tia diễm lệ, trực tiếp khiến cho tinh thần người ta bừng tỉnh.

    Sau khi kéo người từ ranh giới sinh tử về,  ông ở bên ngoài đưa bàn tay vào trong chậu nước rửa sạch máu loãng, mới nghe được đồng sự  bên cạnh âm thầm đề cập đến một tin đồn rất không tốt, người này hình như là đoạn tụ trong kinh thành …

     Lâm Thần Sơ thật sự là đoạn tụ giờ mới tỉnh táo lại để nói cảm ơn.

     Vương ngự y cũng hoàn hồn, dặn dò cung nữ bên cạnh khi nào đổi thuốc khi nào uống thuốc, sau đó mới rời đi.

     Cung nữ không dám thất lễ, người này ở đây là vì đã cứu mạng hoàng đế, nhất định phải sốc toàn bộ tinh thần lên để chăm sóc.

     Trần Thù có thể cử động, sau đó lại nằm trên giường thêm mấy ngày. Mấy ngày nay tuy rằng y cảm nhận được nội tức trong cơ thể do Trường Minh cấp cho đã tự động chữa trị thương tổn trên ngực nên mới hồi phục được tốt như vậy, nhưng nghĩ tới Giải Trăn đã biết chuyện và đang hoài nghi mình, y không dám xuống giường hoạt động ngay, cân nhắc lại chỉ có thể chịu đựng ở trên giường thêm mấy ngày nữa.

     Cũng không biết tiếp sau đó Giải Trăn sẽ thăm dò y như thế nào.

     Trần Thù biết mình chỉ là một tên tân tiến sĩ bảng nhãn ở trên bảng thông báo, lại xuất hiện ở bãi săn bắn sâu trong rừng quả thật khiến cho người ta hoài nghi, nhưng mà ngay từ đầu y chỉ muốn bảo vệ hoàng đế sau đó được trở lại thế giới cũ, người chết rồi sẽ trở về với cát bụi, đâu còn nghĩ tới đến chuyện sau này làm gì nữa.

    Bây giờ thì tốt rồi, chết cũng không chết được, mà lại có thêm một đống hoài nghi.

     Trần Thù nghĩ xem nên đối phó với hoàng đế như thế nào, nhưng lại chợt nghe thấy cung nữ Tiểu Diên búi tóc cho y khen: “Lâm công tử, nô tỳ phát hiện khí sắc của người gần đây đã tốt lắm rồi, nhìn càng ngày càng đẹp hơn.”

     Tiểu Diên là cung nữ mấy ngày nay chăm sóc cho Lâm Thần Sơ, tuổi tầm mười sáu, khuôn mặt lớn lên tròn vo như trứng ngỗng, làm cho Trần Thù có chút nhớ nhung người em gái của mình ở thế giới khác. Đã nhiều ngày y không thể xuống giường, lúc thường cũng chỉ có thể tán gẫu vài câu với cung nữ chăm sóc y để giết thời gian.

     Theo câu nói của Tiểu Diên, Trần Thù cúi đầu nhìn thoáng qua mặt gương đang đặt ở trên chăn, nhìn thấy gần đây khuôn mặt của Lâm Thần Sơ hao gầy đi rất nhiều, khí sắc trên khuôn mặt y thật ra vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, có mấy phần tái nhợt và nhu nhược.

     “… Đẹp ở chỗ nào?” Trần Thù che mặt gương lại.

     “So với phi tần của tiên đế mà trước kia nô tì đã gặp thì Lâm công tử còn đẹp hơn rất nhiều.” Tiểu Diên nói.

     “…” Tại sao lại so sánh y với những người này.

     Trần Thù không nói gì, y biết Tiểu Diên đã sống ở trong cung một thời gian dài, lại chưa từng thấy chuyện bên ngoài, đương nhiên cũng không biết những tin đồn liên quan đến y.

     “Trong cung còn có phi tần của tiên đế ở?” Trần Thù hỏi.

     Bàn tay Tiểu Diên đang sửa sang lại tóc và mão cho Lâm Thần Sơ hơi dừng một chút, nhanh chóng lắc đầu,  nói: “Trước đây trong cung có nương nương ở, bình thường đi trên đường vẫn sẽ  gặp xe kéo đi qua, nhưng từ sau khi tiên đế băng hà, phần lớn các vị nương nương  đều đã tuẫn táng(1) theo tiên đế, bây giờ không gặp được các vị đó rồi.”

     Trần Thù đã nghe nói qua cổ đại có tục chôn theo người đã chết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nghe trực tiếp như vậy, y hơi sững sờ: “Tuẫn táng? Là hoàng thượng hạ chỉ sao?”

     Vừa nhắc tới đương kim hoàng thượng, thanh âm của Tiểu Diên  lập tức hạ thấp xuống: “Sao lại có thể là hoàng thượng? Vào lúc ấy chắc hoàng thượng đang ở ngoài dân gian. Nô tỳ nghe nói lúc đó chỉ có một di chiếu ở trong tay tể tướng, bên trong có ghi việc tuẫn táng.”

     Trần Thù lại sững sờ.

     Ở trong trí nhớ của Lâm Thần Sơ cũng không có chuyện gì liên quan đến việc  thay đổi của triều đình, đại khái có thể là do lúc đó bản thân Lâm Thần Sơ cũng không quan tâm đến việc này, hoặc là bộ nhớ ký ức này của y thiếu sót những ký ức trước khi Lâm Thần Sơ chết , Trần Thù chỉ nhớ rõ kể từ khi có tuyên bố hoàng đế tiền nhiệm của Lệ Triều băng hà, thì một năm sau mới có tuyên bố đăng cơ của tân đế.

     Một lúc lâu sau, y nhíu mày, lộ ra vẻ mặt cổ quái: “Ngươi nói vào lúc đó hoàng thượng còn ở dân gian?”

     Tiểu Diên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ở trong cung đều nói, thánh thượng là con riêng của tiên đế trong dân gian, vẫn luôn sống ở ngoài cung, sau đó là Thái úy phát hiện ra hoàng thượng, rồi mới đón về triều để chính thức kế nhiệm.”

     “…” Thì ra thân thế của Giải Trăn là như vậy?

     Trần Thù kinh ngạc, nhớ đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Tề Ngôn Trữ khi nhắc tới  Giải Trăn vào ngày hôm trước, dường như lời đồn này thật sự là có điểm có thể tin được.

   Trong lúc nói chuyện, Tiểu Diên đã sửa sang ổn thỏa cho Lâm Thần Sơ, lại lấy thuốc mỡ mà ngự y kê đơn ra khuấy đều đều, đặt ở đầu giường, sau đó cầm theo mân băng vải và kéo đến, nhìn về phía Lâm Thần Sơ.

     “!” Trần Thù lập tức phản ứng lại, vội vã cầm lấy thuốc mỡ siết trong tay, lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ với Tiểu Diên, nói: “Tiểu Diên cô nương, việc thoa thuốc ta có thể tự mình làm được .”

     Tiểu Diên: “…”

     Trần Thù cầm chặt thuốc mỡ.

     Mấy ngày trước, mặc dù y đã có ý thức, nhưng lại không có thể nào nhúc nhích được, lúc cung nữ giúp y đổi băng vải ở ngực đều cảm thấy rất xấu hổ, hiện tại vết thương của y đã gần khỏi hẳn, tất nhiên là  không chịu để cho người bên cạnh dày vò ở trên người mình nữa.

     Đặc biệt Tiểu Diên còn là nữ tử, tuổi tác cũng gần bằng với em gái của y.

     “Lâm công tử, người còn đang bị thương, hay là để ta làm cho.” Tiểu Diên nói.

     “Không, ta tự làm.”

     “…”

     Trần Thù nói xong, liền cầm lấy băng vải từ trong tay Tiểu Diên, hơi do dự một chút lại nói, “Tiểu Diên cô nương, nam nữ khác biệt, ngươi ở bên cạnh… Ta bôi thuốc có chút không quen lắm.”

     “…” Tiểu Diên muốn nói, mấy ngày trước lúc người hôn mê đều là ta giúp ngươi đổi thuốc.

     Nhưng dưới sự kiên trì của Trần Thù, nàng thấy không khuyên được Lâm công tử, lại còn phải đối mặt với dung mạo xinh đẹp của đối phương, cảm thấy trái tim nhảy lên kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu đi ra phía bên ngoài bức bình phong.

     Trần Thù thở phào nhẹ nhõm, rồi mới vươn tay mở nút buộc áo sơ mi của mình ra.

     Dưới áo sơ mi, Trần Thù nhìn thấy ngực trái của mình có băng bó băng vải, trên băng vải đã không còn vết máu, Trần Thù nhìn mấy lần, cầm lấy cây kéo từ trên mâm, cắt xuống, rất nhanh liền nhìn thấy vết thương  đã vảy kết trong lồng ngực mình.

     Vết thương này vốn là vết thương trí mạng, theo như lời Vương ngự y nói, lúc đó một đao của Sùng Tam lệch khỏi trái tim y,  nên mới miễn cưỡng giữ lại một cái mạng.

     Trần Thù liếc mắt nhìn, thoa thuốc mỡ lên. Bây giờ vết thương đã tốt hơn phân nửa, nhưng Trần Thù vẫn cảm nhận được mơ hồ có chút cảm giác đau, nhưng cũng không đau như lúc hồn mới trở về.

     Nghĩ chắc là y sắp có thể xuống giường đi lại rồi.

     Trần Thù lại tiếp tục cầm lấy băng vải,  băng bó vết thương vào, lại chợt nghe thấy giọng nói của Tiểu Diên vang lên ở chỗ bức bình phong: “A… Hoàng thượng… Nô tỳ bái kiến hoàng thượng.”

     “Ừm.” Chỗ bức bình phong truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

     Trần Thù: “… ? ? ?”

     Trần Thù sững sờ, vẫn đang duy trì tư thế cầm băng vải, liền nhìn thấy rõ nam nhân vòng từ sau tấm bình phong đi đến đây. Giờ khắc này, cả người nam nhân mặc long bào màu đen sợi vàng, cổ áo và thắt lưng đỏ, thân thể vóc người cao gầy, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, không phải Giải Trăn hay sao?

     Giải Trăn tính toán gần đây vết thương của Lâm Thần Sơ đã chuyển biến tốt, sau khi bãi triều sắp xếp xong liền đến phòng này xem. Hắn cũng không thông báo cho bất kỳ người nào, chỉ nhắn một tiếng, rồi tự mình đến đây xem.

     Hắn đi rất nhanh, vài bước đã đi vào bên trong phòng, sau đó nhìn thấy Lâm Thần Sơ,  trên tay y đang cầm mảnh băng vải, đã cởi áo sơ mi ra, để trần lộ ra xương quai xanh tinh xảo và da thịt trắng nõn, trên ngực còn có vết đao.

     Giải Trăn: “…”

     Trần Thù: “…”

     Không ngờ trong phòng là một cảnh tượng như thế,bước chân Giải Trăn dừng lại một chút.

     Động tác của Lâm Thần Sơ cũng dừng lại luôn, nhưng trong nháy mặt đó, y thoáng ngây người, đôi mắt xoay chuyển, rồi phản ứng lại giống như máy được ấn khởi động, vội vàng đặt băng vải xuống, hấp tấp vội vã buộc y phục lại, vừa buộc vừa muốn đứng dậy.

     “Thảo, thảo dân bái kiến hoàng thượng.” Trần Thù lập tức nói.

     Giải Trăn đứng đối diện ở chỗ bức bình phong không nhúc nhích bước chân.

     Trần Thù im lặng, lại nghe thấy thanh âm của đối phương truyền tới: “… Lâm Thần Sơ, ngươi không cần hành lễ.”

Bình luận về bài viết này